Chỉ vì nghèo đói, thất học, ham giàu nhanh mà nhiều sơn nữ đã dấn thân vào chốn lầu lầu xanh phiêu dạt kiếp nhền nhện và dấn thân vào con đường buôn bán cái chết trắng. Để rồi họ như những cánh hoa phù dung sớm nở, tối tàn mang nhiều nỗi đau…
Vi Thị Lan - gái bán hoa ở bãi biển Hòn Câu (Diễn Hải, Diễn Châu, Nghệ An). Lan mới 18 tuổi, có nét đẹp vừa ngây thơ như con nai vàng ngơ ngác vừa hoang dã phóng túng của núi rừng. Thoạt nhìn tôi cứ ngỡ là cô bé là nữ sinh lớp 11, 12. Lan nói:
- Em ở một bản xa của huyện miền núi Quỳ Châu. Em theo các chị về đây đã hai năm.
- Chị em ở trên đó xuống đây nhiều không?
- Huyện Quỳ Châu ở đây có 15 người, đông nhất vẫn là Quế Phong và Tương Dương, Quỳ Hợp. Bản em có 6 người.
Hoàn cảnh của Lan cũng lắm nỗi éo le. Bố mẹ buôn bán trái phép chất ma túy phải vào tù, bỏ lại 4 chị em Lan bơ vơ không còn chỗ bấu víu. Là con gái đầu, lúc đó đang học dở lớp 9, Lan phải bỏ học để vào rừng hái măng, đào củ, gùi củi bán kiếm gạo nuôi các em.
Một hôm có một chị người cùng xã đến gạ gẫm: Xinh đẹp như em về xuôi mà ngồi bán hàng cho công ty thì lương cao lắm, tha hồ ăn ngon, mặc đẹp. Có thích thì chị dẫn đi. Như người chết đuối vớ được cọc, Lan đã theo chị ta về xuôi. Nhưng không ngờ thị ta lộ nguyên hình là con hồ li. Lan bị thị bán vào động mại dâm ở Hà Tĩnh.
Lan kể: Lan đã bị đẩy vào nghề gái điếm và phiêu dạt từ bãi biển Xuân Thành về đây. Nhiều lần Lan đã nghĩ đến quyên sinh nhưng còn một đàn em nheo nhóc, Lan không nỡ...
Tôi đến nhà Lan. Đó là ngôi nhà sàn ọp ẹp nằm tựa lưng vào vách núi... 3 đứa em của Lan mặt mũi lem luốc, đứa có quần không áo, đứa có áo không quần đang ngồi quanh mâm cơn độn toàn sắn và mấy con mắm khô bằng chiếc đũa trông thật cám cảnh.
Chiều đó Lan rủ tôi sang bản bên thăm một người chị kết nghĩa tên là Na. Trên đường đi Lan nói: "Chị Na hơn em chục tuổi, em gặp chị ấy ở biển Xuân Thành rồi chị em thân nhau. Em và chị Na rủ nhau về Hòn Câu được mấy tháng thì chị bị bệnh. Chị ấy có lẽ không sống được lâu nữa".
Chúng tôi vào túp lều tranh bên dòng suối. Trong góc lều, một người con gái đang trùm chăn rên hừ hừ. Lan rỉ tai tôi: "Chị Na đó!". Lan lại gần hỏi han, tôi thấy hai người ôm lấy nhau khóc nức nở. Nhìn trên khuôn mặt xanh như tàu lá, nổi đầy mụn, đôi cánh tay cũng đã có nhiều vết loét của Na tôi cũng đoán được chị ta bị bệnh gì.
Ông Hà Văn Linh - Trưởng bản Nính cho biết: "Bản này có nhiều người đi làm ca ve lắm. Có nhà có 2 - 3 chị em cùng rủ nhau làm nghề này, có đứa mới 17, 18 tuổi đã đi. Chúng về thường bảo là đi làm công ty, nhưng thực chất là đi làm ca ve. Biết vậy nhưng lực bất tòng tâm. Nghèo quá, ít học nên sinh chuyện. Xã này bản nào cũng có con gái đi về xuôi. Chúng không học hành gì cả, chữ nghĩa không, lại lười lao động thì về xuôi chỉ đi làm nghề đó thôi!".
Khi đề cập đến những người chết trẻ vì bị bệnh xã hội, ông Linh lắc đầu ngao ngán: "Nhiều lắm! Gần nhà tui có cháu Vi Thị Hồng mới chết. Không biết giao du thế nào mà nó mắc bệnh "xã hội", mấy tháng thì qua đời. Cháu Phương nhà ở cuối bản cũng mới chết. Con ma "ết" nó bắt bọn trẻ nhiều quá. Chỉ tính riêng từ năm 2007 đến nay có trên 15 người chết vì "ết", độ tuổi còn rất trẻ".
Theo hcm.24h.com.vn
[TT: TBC]