Những tệ nạn nhức nhối miền Trung- Kỳ 2: Vùng quê cũng... nhộn nhịp phấn son

01/04/2015 Lượt xem: 220 In bài viết

Chúng tôi đón taxi từ Đồng Hới, đi hơn 40km đến trung tâm xã Thanh Trạch. Xe chậm chậm, khách nhìn hai bên đường thấy nhà cửa san sát, sầm uất. Cơ man các biển hiệu nhà hàng, khách sạn, nhà nghỉ, karaoke... Ph. giải thích: “Bên trong mới thú vị, anh em sẽ được tới bến”. Đến cầu Thanh Ba, Ph. chỉ con sông Thanh Ba rồi khoe: “Các cơ sở dọc bờ sông có đầy đủ nhà nghỉ, khách sạn, karaoke... và “em út, chiều khách từ A tới Z”. 


So với “Ma Cao” thì giá ở đây mềm hơn, mỗi lần “tàu nhanh” là 150 nghìn đồng, còn qua đêm từ 400 đến 500 nghìn đồng, chủ lấy một nửa.

Đến quán karaoke S.Biển (thôn Thanh Khê) cạnh bờ sông, hỏi phòng hát, bà chủ cho biết đã kín khách. Nhìn qua cửa, chúng tôi thấy mỗi phòng có khoảng có 4 - 5 khách cùng các cô gái đang quấn quýt. Bà chủ nói khách ngồi đợi rồi đi gọi em út. “Các em yên tâm, ở đây có 6 - 7 đứa, đủ phục vụ. Chỉ có 150 nghìn là vui vẻ”.



Khu vực thông Thanh Khê (xã Thanh Trạch, huyện Bố Trạch) có nhiều địa điểm tổ chức hoạt động mại dâm

Mỗi nhà nghỉ ở Thanh Trạch chứa từ 3 - 5 gái mại dâm nhưng khi cần có thể điều về cả chục em. Các nhà nghỉ, khách sạn: Y.Bình, H.Tưởng, H.Thu, C.Tràm (ở thôn Thanh Khê); Th. Nhàn (ở thôn Thanh Vinh) đều có em út phục vụ khách. Qua tiếp xúc được biết các cô gái có nhiều nỗi lo sợ: người thân phát hiện, bị công an bắt... nhưng lớn nhất là nỗi lo về bệnh tật. Tuy nhiên, nguyên tắc của các cô gái hành nghề mại dâm là luôn dùng bao cao su để phòng ngừa có thai và phòng tránh các bệnh truyền nhiễm. Đau ốm là nỗi lo sợ lớn nhất vì không phục vụ được khách, bị chủ chê, hắt hủi, kiếm tiền được ít. “Cái nghề lấy thân xác ra kiếm tiền xuống sức, hại người lắm anh ạ. Bình quân mỗi người chỉ làm được trong 3 - 4 năm thì hết đát, tàn tạ. Vì thế, ai cũng đua nhau “cày cuốc” kiếm ít vốn để sau này kiếm việc khác làm, về nhà lấy chồng”, Hải L. (24 tuổi, trú huyện Minh Hóa) chia sẻ.

Gái mại dâm dọc Quốc lộ 1A và ven biển ở Quảng Bình nhan nhản, từ hạng sang, chất lượng tốt như “Ma Cao”, Thanh Trạch đến hạng thấp như các khu “đèn đỏ”, “gái vẫy”, “đoạn đường sung sướng”: Đá Nhảy (xã Thanh Trạch); Lộc Đại (TP.Đồng Hới); dốc Sỏi (huyện Lệ Thủy). Ở Đá Nhảy, những năm trước mại dâm rất rầm rộ, phức tạp. Gái đa phần đã “hết đát”, bị dạt ra từ các khu mại dâm hạng sang. Mỗi khi có đàn ông qua lại, các cô vẫy tay, ký hiệu mời “vui vẻ”.

Tình hình an ninh trật tự ở khu vực có hoạt động mại dâm vùng này gần đây có phần giảm đáng kể, nhưng vẫn còn diễn biến phức tạp, tiềm ẩn nhiều rủi ro, nguy cơ... nhất là về bệnh tật. Theo thống kê của Trung tâm Phòng, chống HIV/AIDS tỉnh Quảng Bình, đến tháng 9-2014, trên địa bàn tỉnh có 1.273 trường hợp nhiễm HIV (275 trường hợp chuyển qua AIDS). Có 8/8 huyện, thành phố, thị xã và 86/159 xã, phường, thị trấn có người nhiễm HIV/AIDS. Đối tượng nhiễm HIV đã xuất hiện trong nông dân, ngư dân, cán bộ công chức... Hình thái lây nhiễm HIV qua đường tình dục: 220 người (73,83%); qua đường máu: 57 người (19,13%); mẹ truyền sang con: 13 người (4,36%); không rõ: 8 người (2,68%). Tệ nạn mại dâm diễn biến phức tạp với gần 1.000 cơ sở kinh doanh dịch vụ nhạy cảm, trong đó có 168 cơ sở nghi vấn tổ chức hoạt động mại dâm núp dưới hình thức nhà nghỉ, khách sạn, cơ sở massage...

Rất khó dẹp bỏ

Lãnh đạo, cán bộ UBND xã Thanh Trạch không hề bất ngờ với những thông tin mà phóng viên cung cấp. Theo thống kê, toàn xã có 25 nhà nghỉ, 27 quán karaoke; trong đó 18 cơ sở là mô hình kép. Xã có 8 thôn thì thôn nào cũng có cơ sở tiềm ẩn mại dâm. Các cán bộ lý giải nguyên nhân xuất hiện mại dâm ở xã là từ khoảng năm 1996, các tàu thuyền đánh bắt cá của ngư dân (đa phần ngoại tỉnh) thường vào âu thuyền gần cầu Thanh Ba neo đậu để trú tránh bão, bán hải sản. Dân địa phương mở cơ sở ăn uống, nghỉ ngơi phục vụ cho khách. Lúc rảnh rỗi không có việc làm, các ngư dân giải trí bằng hình thức đánh bài, “tìm của lạ”. Các chủ quán cũng tìm “em út” đến “chiều khách”. Chỗ “hành sự” là trên bờ biển, trên thuyền, trong các túp lều, hàng quán che chắn sơ sài. Dần dần kinh tế phát triển, các hộ gia đình đua nhau xây khách sạn, nhà nghỉ, hàng quán khang trang và có phòng để khách “vui vẻ”. Những năm 2000, mại dâm phát triển rầm rộ. Cao điểm là mùa trăng khi việc đánh bắt cá khó khăn hơn nên rất đông ngư dân vào bờ.

“Khách phần lớn là người đi tàu thuyền, khách vãng lai, khách du lịch. Người địa phương ít có điều kiện đến đây. Đa phần thanh niên, người lớn ở xã đi làm ăn xa, trong đó có hơn 1.000 người sinh sống và làm việc ở nước ngoài. Vì thế, nhiều địa điểm kinh doanh ngành nghề có điều kiện, dịch vụ nhạy cảm thì thường phụ nữ và trẻ em phụ trách công việc”, ông Nguyễn Văn Lào - Chủ tịch UBND xã cho biết.

Cấp xã không thể giải quyết “số phận” của mại dâm bởi cán bộ văn hóa chuyên trách chỉ tham mưu, đề xuất; công tác truyền thông về sức khỏe sinh sản chưa thực sự đi sâu vào từng hộ gia đình; Trạm Y tế cũng cử cán bộ về tuyên truyền, cấp phát bao cao su đến tận các cơ sở nhưng không được hưởng ứng mấy. Cấp xã không có thẩm quyền kiểm tra, xử lý, khó kiểm tra, khó bắt quả tang. Khi có đoàn kiểm tra thì các chủ nhà đã biết trước, cho các cô gái đi đến những nơi khách hoặc cho lên phòng ở theo dạng khách thuê ở. Trong khi các địa điểm này có giấy phép kinh doanh dịch vụ có điều kiện. Hoặc các chủ nhà nói là người thân đến phục vụ quán ăn, karaoke, nhà nghỉ. Trên địa bàn có một số cơ sở đông lạnh nên nhiều thanh niên nam nữ đến xin việc làm. Một số cô gái lợi dụng làm thêm nghề “tay trái”, thu nhập cao hơn đi làm thuê, làm công nhân.

Mặc dù hoạt động mại dâm ở Thanh Trạch rất “nóng”, nhưng công tác kiểm tra, quản lý các cơ sở kinh doanh còn hạn chế, lỏng lẻo. Bình quân mỗi năm, các ngành chức năng chỉ bắt quả tang được 2 - 3 vụ mại dâm là quá “khiêm tốn”.


Nguồn congan.com.vn

[TT: TBC]